-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
QUẢ CẦU LÀ ĐẦU CÂU CHUYỆN - TOP BÀI DỰ THI TRUYỀN CẢM HỨNG NHẤT
Tác giả: Võ Trần Hồng Hải
Cái cách nàng điều khiển trận đấu, cũng như cái cách nàng điều khiển trái tim tôi – tự nhiên và vô thức. Trong cái trò chơi tình yêu ấy, chẳng ai thực sự thắng hay thua cả.
Tôi, với cây vợt trong tay, cố gắng tạo nên một vài đường cầu ra hồn, nhưng khốn nạn thay, cứ như thể vợt của tôi và quả cầu chẳng cùng một thế giới. Mỗi lần cầu tới, tôi hoặc vụt hụt, hoặc đánh lệch. Mỗi lần cầu ra khỏi sân, nàng chỉ mỉm cười, cái nụ cười khiến tôi vừa thấy hổ thẹn vừa… rung động. Còn nàng, với dáng vẻ thanh thoát, từng cú đánh của nàng là cả một màn biểu diễn điệu nghệ, nhẹ nhàng nhưng chính xác. Cái cách nàng điều khiển trận đấu, cũng như cái cách nàng điều khiển trái tim tôi – tự nhiên và vô thức.
Tôi biết mình đánh dở, nhưng điều làm tôi đau lòng nhất không phải là những lần thất bại trên sân, mà là việc mỗi cú đánh của tôi dường như càng làm nổi bật cái sự tài hoa của nàng. Nàng nhẹ nhàng lướt qua từng cú đập mạnh của đối thủ, như thể trận cầu này đã được nàng an bài từ trước. Tôi, một kẻ vụng về, dần trở thành kẻ phụ diễn cho cuộc trình diễn của nàng, nhưng đồng thời lại chính là kẻ đang bị cột chặt bởi cái lưới vô hình của tình yêu.
Có lần tôi nghĩ, nếu Vũ Trọng Phụng mà viết về câu chuyện này, chắc hẳn sẽ gọi tôi là kẻ “phản diện đáng thương”. Cái sự thua cuộc của tôi không chỉ nằm ở sân cầu lông, mà còn ở chính những giây phút tôi đuổi theo ánh mắt nàng, trong vô vọng. Mỗi cú đánh hụt là một cú va chạm với thực tế rằng, nàng đánh quá hay, còn tôi… quá tệ. Nhưng kỳ lạ thay, cái cảm giác bị đánh bại ấy lại đem lại cho tôi sự mãn nguyện. Được chơi với nàng, thua cũng chẳng sao, vì với tôi, trận đấu này không bao giờ kết thúc.
Mỗi ngày ra sân, tôi lại chuẩn bị tinh thần để bị nàng đánh bại, nhưng đồng thời cũng hy vọng được tiếp tục đuổi theo quả cầu vô hình của tình yêu. Và thế là cuộc tình của chúng tôi cứ tiếp diễn, một người luôn thắng, một người mãi thua. Nhưng ai quan tâm chứ, khi mỗi trận đấu đều là cơ hội để tôi được gần nàng hơn? Cái sân cầu lông này đã trở thành nơi duy nhất mà tôi, dù là kẻ thất bại, vẫn có thể ở bên cạnh người mình yêu.
Trong cái trò chơi tình yêu ấy, chẳng ai thực sự thắng hay thua cả.